Người dịch: Whistle
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.” Tiêu Mạc Nhiên thở dài:
“Người của Kỷ gia sẽ không bỏ qua cho nơi đó, ta trời sinh nhát gan, nên sẽ không đi, hơn nữa, thu hoạch trong thời gian qua cũng đủ rồi.”
“Thật sao?” Abel cúi đầu, giọng nói kỳ lạ:
“Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Hả?”
Tiêu Mạc Nhiên nhíu mày, như thể nhận ra điều gì đó, ông ta đột nhiên căng cứng người, dẫm chân, lùi về phía sau.
Ngay cả đồ đạc trước mặt, Tiêu Mạc Nhiên cũng vứt bỏ.
“Vút!”
Một luồng kiếm khí lóe lên, Tiêu Mạc Nhiên đột nhiên xoay người né tránh.
Một bóng dáng màu đỏ máu xuất hiện trong tầm mắt.
“Yêu phụ Tống Huyên!” Tiêu Mạc Nhiên giật mình, nhìn Abel:
“Ngươi vậy mà lại hợp tác với ả ta?”
Tiêu Mạc Nhiên không hề bất ngờ khi Abel phản bội, thậm chí còn ra tay với ông ta, nhưng người hợp tác mà Abel chọn lại nằm ngoài dự liệu của Tiêu Mạc Nhiên.
Yêu phụ Tống Huyên?
Người phụ nữ này là một kẻ điên, ngay cả người của mình cũng giết!
“Có gì mà không thể chứ?” Abel chậm rãi quay người lại, thản nhiên nói:
“Năm đó, ân oán giữa chúng ta lớn như vậy, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, vậy mà lần này, chúng ta cũng có thể hợp tác, tại sao lại không thể hợp tác với Tống cô nương?”
“Tiêu huynh, thời gian qua, ngươi đã thu thập được không ít thứ, giao ra đây, nể mặt quen biết, ta có thể tha cho ngươi.”
“Keng!”
Tống Huyên không nói gì, chỉ lắc nhẹ trường kiếm trong tay, một luồng sát khí lạnh lẽo lan tràn.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Tiêu Mạc Nhiên cười khổ trong lòng, lắc mạnh thanh kiếm trong tay:
“Không phải là Tiêu mỗ ta tự phụ, chỉ dựa vào hai người các ngươi, e rằng không thể nào giữ chân được ta!”
Nói xong, Tiêu Mạc Nhiên lùi lại.
Còn hai bóng ngươi kia lại đột nhiên lao đến.
…
Trong đống đổ nát.
Một lão giả dẫn theo hai cô gái Tinh Tộc, cẩn thận áp sát tường, di chuyển.
Cách đó không xa, mấy bóng người mặc áo choàng đen kỳ lạ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Mấy vị.” Lão giả trầm giọng nói:
“Thực lực lão phu không đủ, nhưng phía sau là đám cương thi, bên trong có gì, chắc các ngươi biết rõ, ép lão phu quá đáng, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
“Còn về phần Nguyên Tinh…”
“Chúng tôi thực sự không có, lần này, lão phu chỉ muốn tìm bạn cho hậu nhân, không có hứng thú với việc tranh giành ở đây.”
Nói xong, lão giả giơ một thứ lên, làm bộ như muốn ném đi.
Mấy người mặc áo choàng đen lay động, ánh mắt trao đổi, cuối cùng, một người trong số đó lạnh lùng nói:
“Đi!”
Lão già này là người cứng đầu, không dễ bắt nạt, hơn nữa, trên người bọn họ cũng không có nhiều đồ, e rằng không có gì tốt.
Mạo hiểm, không đáng.
“Phù…”
Nhìn thấy mấy người kia rời đi, lão giả không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ.” Hai cô gái lo lắng.
“Không sao.” Lão giả xua tay:
“Chúng ta tiếp tục đi về phía rìa thành phố, cẩn thận một chút, đừng kinh động đến thứ phía sau, ngoan ngoãn một thời gian, đợi khi nào sương mù tan đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Tuy rằng lão giả có tu vi cửu phẩm, nhưng đã qua cái tuổi tranh cường háo thắng.
Mọi chuyện, cẩn thận là trên hết.
Hai cô gái đã là lục phẩm, cộng thêm số Nguyên Tinh trong tay, sau khi ra ngoài, chỉ cần không gây chuyện, sau này, bọn họ có hy vọng trở thành cửu phẩm, thập phẩm.
Thậm chí có thể nghĩ đến chuyện vượt qua thập phẩm.
Con trai của lão giả cũng có người nương tựa.
…
“Chợ buôn bán trang sức ở Nam Giao!”
Trên sân thượng.
Tiền Tiểu Vân trải bản đồ ra, đưa tay chỉ:
“Đây là nơi nhập hàng của các tiệm vàng bạc ở Nam Thành, kho hàng của Kim Ngọc Hoàng, Minh Ngọc phường cũng ở đây.”
“Đương nhiên…”
“Loại địa phương này chắc chắn đã bị Kỷ gia, Diệp gia để ý, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, chúng ta sẽ không động đến nó.”
Tiền Tiểu Vân mỉm cười, di chuyển ngón tay:
“Nhưng cách chợ buôn bán mười dặm về phía Tây còn có một điểm phân phối, nơi này cũng là một khu chợ lớn, nhưng chủ yếu kinh doanh đá, đồ gỗ, vân vân…”
“Có một nơi, cất giấu không ít Nguyên Tinh.”
“Cô chắc chứ?” Chu Giáp nghiêng đầu.
“Đương nhiên.” Tiền Tiểu Vân gật đầu:
“Ta đã điều tra rất nhiều tư liệu, có thể khẳng định, ở đây có một bảo khố cất giấu Nguyên Tinh, nhưng gần đó, ít nhất cũng có ba con Bạch Nhãn Cương Thi.”
Bạch Nhãn Cương Thi, sánh ngang với thập phẩm.
Quan trọng nhất là, bên cạnh mỗi con Bạch Nhãn Cương Thi đều có không ít Xích Nhãn Cương Thi, chưa kể đến vô số cương thi.
Cao thủ thập phẩm bình thường, nếu như bị bao vây, cũng sẽ chết.
Ba con, đúng là không dễ trêu vào.
“Một mình ta, chắc chắn không được.” Tiền Tiểu Vân nhìn Chu Giáp, nghiêm túc nói:
“Chu huynh tinh lực dồi dào, hãy nghĩ cách dụ cương thi đi, ta nhân cơ hội này đi vào trong, mở bảo khố, sau khi lấy được Nguyên Tinh, chúng ta chia đều.”
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn thì có vẻ Chu Giáp chịu thiệt, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tiền Tiểu Vân khinh công rất tốt, hơn nữa còn có một binh khí sắc bén, có thể chém đứt mọi thứ, rất thích hợp để vào bảo khố lấy Nguyên Tinh.
Tuy rằng Chu Giáp mạnh, nhưng đối mặt với kho báu, e rằng còn không bằng Tiền Tiểu Vân.
Ngược lại, Chu Giáp rất trâu bò, cho dù bị vây công cũng có thể chống đỡ được một lúc, hơn nữa còn có Thính Phong của Địa Mặc Tinh, có thể chọn hướng đột phá bất cứ lúc nào.
Sau khi im lặng một lúc, Chu Giáp nói:
“Ta muốn bảy phần!”
“Bảy phần?” Tiền Tiểu Vân cao giọng, tức giận nói:
“Quá nhiều, không thể nào!”
“Tiền tiểu thư.” Chu Giáp nghi ngờ:
“Dù sao cô cũng là con nhà giàu, lại còn gả cho một người chồng tốt, sao ta lại cảm thấy cô coi trọng tiền… Nguyên Thạch như vậy?”
Chẳng phải người giàu đều coi tiền như rác sao?
Tính toán chi li như vậy, thật mất mặt là người giàu.
Tiền Tiểu Vân khinh thường:
“Không quản lý việc nhà không biết dầu muối quý, sau này, ta còn phải một mình nuôi con, nếu như không có đủ Nguyên Thạch, Nguyên Tinh, làm sao sống được?”
“Ta bỏ ra nhiều công sức hơn, cũng nguy hiểm hơn.” Chu Giáp lắc đầu:
“Ta phải chiếm bảy phần.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo